Diễn Đàn BĐS49
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Liệt Hỏa Như Ca phần 2

2 posters

Go down

Liệt Hỏa Như Ca phần 2 Empty Liệt Hỏa Như Ca phần 2

Bài gửi  Athox Tue Mar 16, 2010 6:16 pm

Phần 1 có thể xem ở đây: Very Happy
[You must be registered and logged in to see this link.]


Giới thiệu




Như Ca hồn nhiên hoạt bát như một ngọn lửa là người thừa kế của Liệt Hỏa sơn trang. Câu chuyện xưa bụi phủ mười chín năm trước đem nàng cuốn vào vòng nước xoáy. Cuộc đời Như Ca nhất định sẽ gặp ba người con trai, Phong u lam cô ngạo, Ngọc yên ắng và ôn nhu, Tuyết tao nhã vô song… Một câu chuyện yêu và hận tới tận xương cốt, khiến lòng người rung động không thôi đã bắt đầu…






Lời dẫn






Chuyện trọng đại nhất võ lâm.



Cả chốn giang hồ xôn xao, hắc bạch lưỡng đạo đều suy đoán sau chuyện hỉ sự này thế cục thiên hạ sẽ biến hóa ra sao? Nhưng cho dù có đoán ra sao, những người nhận được thiếp cưới đều chuẩn bị tốt hạ lễ, người ở xa một chút thì đã bắt đầu lên đường.



Lúc này, Như Ca đang ngồi dưới tán cây hoa quế



Ngày mùa thu, Tĩnh Uyên vương phủ



Lá rụng vàng rực.



Chiếc áo đỏ của Như Ca nhẹ nhàng lay động trong làn gió thổi những chiếc lá rụng kia.



Ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào đóa hoa băng lạnh thấu xương trong lòng bàn tay kia, đóa hoa băng trong suốt sáng long lanh, ánh sáng lưu chuyển, chạm vào cánh hoa đó sẽ giúp nàng nhớ lại đôi chút về một người đẹp như băng tuyết.



Không gian đang yên tĩnh, chợt có tiếng người tới gần.



Nàng quay đầu lại.



Một chiếc xe lăn bằng gỗ.



Trong chiếc xe lăn, một chàng trai áo xanh, ôn thuận như một viên ngọc, trên vầng trán tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Hai chân y vốn không thể đi lại nhưng khí tức điềm đạm tự nhiên khiến thế giới chung quanh bỗng chốc yên ắng lạ thường.



Nụ cười như có phép thuật chiếu sáng cả khuôn mặt Như Ca.



Nàng đứng dậy đi tới, đỡ lấy chiếc xe lăn của chàng trai, khẽ cười nói: “Hết bận rồi sao? Cả ngày ở trong phòng xử lý công văn không tốt cho thân thể huynh đâu!” Tuy nói hàn độc trong cơ thể y đã được hút hết, nhưng thân thể vẫn cần chăm sóc cẩn thận như trước.



Ngọc Tự Hàn mỉm cười.



Nàng nhìn hắn một hồi, lại nói: “Sao lại ăn mặc phong phanh như vậy? Trời đang chuyển lạnh, phải mặc nhiều một chút mới được!”



“Ừ.”



Khuôn mặt Như Ca nhăn lại: “Muội biết! Huynh đang cười muội đúng không?! Cười muội phiền toái như một bà già..." Nàng nghĩ một chút rồi ngồi xổm xuống, lườn hắn nói: “Nhưng, cho dù biến thành một con quỷ phiền toái, muội cũng phải cuốn lấy huynh, kẻ chẳng biết tự chiếu cố cho bản thân chút nào! Sư huynh, huynh cam chịu đi!”



Ngọc Tự Hàn cúi đầu.



Nụ cười nơi khóe môi chứa vẻ ôn nhu tới mức có thể làm tan chảy tuyết.



Nhưng …



Y nhìn lá thư trong tay.



Nụ cười chậm rãi thu lại.



Ngón tay vắn chặt trên bức thư.



Như Ca nhận thấy vẻ khác thường của vị sư huynh, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”



Một chút lo lắng lóe lên trong ánh mắt Ngọc.



“Có tin xấu sao?”



Nàng nhìn bức thư kia.



Ngọc lắc đầu.



“Bảy ngày nữa Chiến Phong sẽ thành thân.”



Ngọc nói cho nàng.



Bỗng nhiên một cơn gió thu thổi tới, cuốn đám lá rụng khô vàng trên mặt đất xoay tròn.



Như Ca chớp chớp đôi mắt, cười nói: “Nói cách khác, bọn mình phải trở về Liệt Hỏa sơn trang. Sư huynh, mình nên tặng cái gì làm quà mừng đây?”



“Ca nhi…” Ngọc Tự Hàn khẽ nói.



“Sư huynh, huynh đang lo lắng sao?” Nàng úp mặt vào đầu gối của sư huynh mình, hai gò má óng ánh áp sát vào bộ quần áo màu xanh, cười nói: “Chuyện trước kia, muội tất nhiên dã quên hết rồi, hắn có thành thân cũng không thể quấy nhiễu gì tới muội.”



Ngọc Tự Hàn nhẹ nhàng xoa đầu nàng.



Y có một cảm giác kỳ lạ.



Như Ca không còn là Như Ca trước kia nữa.



Từ một tháng trước, sau khi hắn tỉnh lại từ cơn mê man kéo dài ba ngày, Như Ca mà y gặp tựa như trở nên xinh đẹp thành thục hẳn lên chỉ sau một đêm. Nàng vẫn mỉm cười với Ngọc như cũ, vẫn quan tâm tới vị sư huynh này như trước, nhưng lại khiến y có một cảm giác, dường như vẻ nụ cười của nàng không thể toát lên trong đôi mắt như trước nữa.



“Ca nhi, nói cho huynh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vì sao nụ cười của nàng lại không còn thoải mái, lại không còn vẻ vui sướng đơn thuần nữa.



“Đâu có chuyện gì.” Như Ca né tránh ánh mắt của y, cười nói: “Sư huynh hình như trở nên đa nghi rồi, huynh xem, không phải mọi chuyện vẫn tốt đó sao? Đâu có chuyện gì xảy ra.”



“Tuyết đâu?”



Ngọc Tự Hàn cuối cùng cũng hỏi tới.



Hàn chú của y được Tuyết hút ra, nhưng Tuyết lại như bốc hơi khỏi chốn nhân gian này, không còn bóng dáng. Trong cung đình cũng không có tin tức về Tuyết Y Vương.



Tuyết......



Trái tim của Như Ca đập mạnh hẳn lên.



Đêm đó, thân thể của Tuyết dần dần trở nên trong suốt, biến thành hàng ngàn hàng vạn tia sáng, từ từ biến mất trong lòng nàng…



“Hắn đi rồi.”



Giọng của Như Ca rất nhỏ, nhỏ như bông tuyết tháng mười, chưa kịp rơi xuống đất đã tan ra.



Nàng cười khổ nói: “Hắn đi rồi. Muội cũng không biết hắn đi đâu.”



“Ca nhi…”



Ngọc Tự Hàn cao giọng cau mày.



Như Ca mỉm cười dịu dàng, nàng nhẹ nhàng cầm lấy tay sư huynh của mình: “Sư huynh, huynh có biết không? Muội hy vọng mọi người có thể có được cuộc sống sung sướng. Cho dù có chuyện gì xảy ra, đã qua rồi thì cứ cho nó qua đi, có lẽ thật cay nghiệt, nhưng muội thật không muốn những chuyện trong quá khứ quấy nhiễu những người mà muội quý trọng.”



Nàng mỉm cười ngảng đầu nhìn Ngọc.



Ráng chiều từ bầu trời nhẹ nhàng chiếu bàn tay nàng và Ngọc đang nắm lấy nhau.



Chiếc áo xanh của Ngọc Tự Hàn bị gió thổi khẽ bay lên.



Ngọc dịu dàng vỗ vỗ đầu nàng, quyết định sau này sẽ không nhắc tới chuyện này nữa. Y biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng, nếu đây là việc nàng muốn, vậy hắn vĩnh viễn không biết cũng được.



Nàng mỉm cười cúi đầu.



Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ đôi mắt nàng.



Cuối mùa thu dưới tán cây hoa quế.



Không có hương hoa.



Như Ca một thân áo đỏ lặng lẽ nằm lên đầu gối của Ngọc Tự Hàn.



… Nha đầu, đừng quên ta…



Cổ họng Như Ca mặn chát nghẹn ngào.



Rất xin lỗi, ta sẽ không cho phép bản thân nhớ tới ngươi nữa, bởi vì, nếu ta đau khổ, những người yêu thương ta cũng sẽ đau khổ.
Athox
Athox

Tổng số bài gửi : 32
Join date : 16/03/2010
Age : 34
Đến từ : Thành phố hoa phượng đỏ

Về Đầu Trang Go down

Liệt Hỏa Như Ca phần 2 Empty Truyện này đọc lời dẫn có vẻ thú vị đây!

Bài gửi  Admin Tue Mar 16, 2010 8:20 pm

Anh em vào đọc thử 1 truyện xem sao. hô hô. Nghe nói đánh nhau hơn cả Kim Dung!
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 48
Join date : 16/03/2010
Age : 35
Đến từ : Thái Nguyên city

https://bds49.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Liệt Hỏa Như Ca phần 2 Empty Re: Liệt Hỏa Như Ca phần 2

Bài gửi  Athox Wed Mar 17, 2010 7:16 pm

Chương 1




Ngày đại hỉ.



Liệt Hỏa sơn trang giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều dán chữ hỉ, đèn lồng đỏ rực chiếu rọi khiến bầu trời đang đêm mà sáng ngời như ban ngày.



Mùi rượu hòa với mùi thức ăn nồng đậm theo gió đêm thổi tới.



Các khách mời đến từ đại giang nam bắc, bọn họ dưới sự tiếp đón của đường chủ Kim Hỏa Đường là Mộ Dung Nhất Nhiêu, đều tự ngồi tại bàn tiệc, vui vẻ cười nói chúc tụng. Mỗi người phải ngồi ở một bàn tiệc, các bàn tiệc lân cận là những ai ngồi Mộ Dung Nhất Chiêu đều phải chú ý xắp xếp, nếu không những người xưa nay vốn bất hòa lại ngồi cạnh nhau, cho dù nể mặt Liệt Hỏa sơn trang không tới mức tạo ra rắc rối lớn gì nhưng cũng rất mất mặt.



Mộ Dung Nhất Chiêu vừa mặt mày đỏ ửng tiếp đón tân khách vừa âm thầm ngạc nhiên đánh giá Liệt Minh Kính đang vô cùng hào hứng ngồi ở vị trí chủ tọa.



Mấy chục năm nay, hắn chưa bao giờ thấy Liệt Minh Kính thoải mái như vậy.



Liệt Minh Kính ngồi trên một chiếc ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn, tấm lót làm bằng da bạch hổ, mái tóc bạc trắng được chải chuốt rất chỉnh tề, hắn phe phẩy chòm râu cười, nụ cười đó quả thực rất hiền từ, vết sẹo do bị đao chém trên khuôn mặt tựa hồ đều biến mất trong nụ cười đó.



Như Ca cũng rất ngạc nhiên, nàng quay đầu sang nhìn Ngọc Tự Hàn ở bên cạnh, cười nói: “Huynh nhìn xem, cha muội vui vẻ như ông mới là chú rể ấy.”



Ngọc Tự Hàn khẽ cười.



Đêm nay sư phụ tinh thần sảng khoái, quả thật là tâm tình tốt tới mức hiếm thấy.



Liệt Minh Kính ngẩng mặt lên: “Nói gì đấy!”



Như Ca nhăn nhăn mũi, thoải mái cười nói: “Cha à, cha không cần dọa con, con gái biết người bây giờ tâm tình đang rất tốt, sẽ không tức giận đâu!”



Liệt Minh Kính trừng mắt nhìn nàng một lát rồi bỗng cao giọng cười lớn: “Được! Không hổ là con gái ngoan ngoãn hoạt bát đáng yêu của cha! Cha không tức giận, cha đêm nay thực sự rất vui! Ha ha ha ha…”



Tiếng cười của y như xuyên thủng bầu trời, lan tỏa khắp bầu trời đêm rực sáng ánh đèn.



Trong tiệc rượu.



Đao Vô Hạ, Đao Vô Ngân của Thiên Hạ Vô Đao Thành, Lưu Mi phương trượng của Thiếu Lâm, Tùng Nha Tử chân nhân của Vũ Đương, Tịnh Vân sư thái của Nga Mi đều sững sờ, theo tiếng cười to nhìn về phía Liệt Minh Kính.



Liệt Minh Kính xưng bá võ lâm đã vài chục năm, ít khi trước mặt mọi người buông lỏng tâm tình như vậy.



Hôn sự của Chiến Phong, sao y lại thoải mái như vậy?



Chẳng lẽ đúng như lời đồn, Liệt Hỏa sơn trang sau khi kết thân với Thiên Hạ Vô Đao Thành, Liệt Minh Kính sẽ đem vị trí trang chủ truyền lại cho Chiến Phong?



Đao Vô Hạ cùng Đao Vô Ngân quay sang nhìn nhau.



Mộ Dung Nhất Chiêu dường như đang suy tư.



Cơ Kinh Lôi cười lớn mở nắp vò rượu, ngửa đầu thỏa sức uống.



Duệ Lãng Nhất một bộ áo xám, nghe tiếng cười của Liệt Minh Kính, hắn cúi đầu.



Trong đôi mắt màu xám toát ra một tia tăm tối.



Như ca khẽ thở dài: “Cha, người cũng quá không công bằng đó. Chẳng lẽ Phong sư huynh trong lòng cha quan trọng như vậy sao?”



Liệt Minh Kính nhướn mày nói: “Ca Nhi, con đang ghen sao? Vị chua thật đậm đấy…”



Như Ca nũng nịu nói: “Ừ đó! Con muốn trong lòng cha chỉ có con thôi! Phong sư huynh thành thân đã khiến cha vui mừng như vậy, ngay cả con cũng không làm được như vậy. Không làm được nên con đố kị đó!”



Ánh mắt Ngọc Tự Hàn ôn nhu như nước mùa xuân.



Y hiểu Như Ca. Chiến Phong thành thân, sư phụ yêu con gái như mạng mặc dù sẽ vì đệ tử mà vui vẻ nhưng vẫn như trước không quên khúc mắc trong lòng nàng. Nàng làm nũng lại có thể khiến cho sư phụ hiểu được hình bóng Chiến Phong đã biến mất khỏi lòng nàng.



Liệt Minh Kính cười ha hả, vỗ vỗ mu bàn tay cô con gái.



“Con gái ngoan, con là bảo bối mà cha thương yêu nhất, cha sẽ đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời cho con!”



Như Ca cười nói: “Cám ơn cha!”



Đúng lúc này.



“Tân – nương – tới - !”



Một tiếng tuyên cáo hân hoan đem bầu không khí trong bữa tiệc đẩy lên mức cao trào!



Ngọn cây, mái hiên đều được ánh đèm lòng chiếu rọi đỏ rực.



Cây phong cuối thu dường như say màu đỏ đó.



Trên con đường phong đỏ rực đó.



Chiến Phong cùng Đao Liệt Hương mặc đồ hỉ màu đỏ thẫm.



Áo cưới của Đao Liệt Hương thêu một con phượng hoàng màu vàng rực rỡ giang cánh muốn bay, những dải tua đính đầy châu ngọc trên chiếc mũ phượng như ẩn như hiện che khuất dung nhan thanh tú của nàng.



Chiến Phong cũng mặc áo hỉ màu đỏ.



Mái tóc tung bay trên vai của hắn đen nhánh đến mức như phát ra ánh sáng xanh, ánh mắt cũng mang màu xanh lạnh lẽo, viên đá quý màu xanh cũng sáng lạnh dưới ánh đèn hồng.



Màu xanh đậm lạnh như băng đó cùng tấm áo cưới màu đỏ thẫm thoạt nhìn thực quái dị, không chút hòa hợp.



Rất nhiều người đi theo tân nương, nha hoàn, đám trẻ nhỏ vây quanh đôi tân nhân, các nàng cười nói, đem gạo kê, đậu phụng, cánh hoa, đường khối vẩy về phía trên đầu tân nương tử…



Tiếng cười và tiếng chúc mừng vang lên như thủy triều trong đình viện…



Liệt Minh Kính cao giọng cười lớn…



Đao Vô Hạ không che dấu vẻ đắc ý trong mắt…



Như Ca trong lòng hoàn toàn yên tĩnh.



Nàng nhìn Chiến Phong và Đao Liệt Hương mang theo một dải lụa đỏ ở giữa.



Giữa tấm lụa đó kết một đóa hoa.



Tấm lụa màu đỏ nối Chiến Phong và Hoa Liệt Hương lại với nhau, trong tiếng chúc tụng của mọi người, dưới tán lá phong xào xạc, y cùng nàng chậm rãi bước tới.



Một ngày mùa hè bên cạnh hồ sen.



Lá sen xanh biếc, hoa sen đầy hồ.



Cậu bé Chiến Phong áo lam hỏi cô bé Như Ca áo đỏ:



“Sao muội lại thích mặc áo màu hồng?”



Cô bé Như Ca nở một nụ cười dỏm dáng:



“Bởi vì rất đẹp!”



“Vì sao áo đỏ lại đẹp chứ?”



“Ngốc!”



Cô bé Như Ca ngượng ngùng với cậu bé.



Cậu bé Chiến Phong tức giạn trừng mắt nhìn nàng. Thiên hạ không ai được phép nói cậu là ngốc! Nhưng mà, cô bé lại “Hi hi” cười lớn, cười tới mức so với hoa sen trong hồ còn trắng hồng trong trẻo hơn. Cậu bé Chiến Phong khẽ đỏ mặt.



Cô bé Như ca cười:



“Huynh thật ngốc! Huynh quên rồi sao, tân nương khi thành thân đều mặc xiêm y màu đỏ! Tân nương tử là người xinh đẹp nhất trên đời, nhất định là do các nàng đều mặc đồ màu đỏ! Hi hi…”



“Muội đâu phải tân nương chứ…”



Cậu bé Chiến Phong đá nước trong hồ sen.



“Chờ muội lớn lên sẽ trở thành tân nương thôi!” Suy nghĩ một lát, cô bé Như Ca vẻ mặt đau khổ than: “Ôi, sao phải đợi lâu vậy chứ, muội bao giờ mới có thể lớn lên đây…”



Cậu bé Chiến Phong mất tự nhiên nói: “Vậy muội muốn làm tân nương à.”



“Ừ!” Cô bé Như Ca gật đầu.



“Vậy…” Cậu bé Chiến Phong bối rối một lúc lâu, rốt cuộc cũng nói: “… Vậy muội làm tân nương của huynh là được…”



“Hả!” Cô bé Như Ca phẩn chấn nhảy lên, suýt nữa ngã nhào vào trong hồ sen, cậu bé chiến phong phải đỡ lấy cô. Cô bé sung sướng nắm lấy tay áo của cậu, phe phẩy nói: “Là huynh nói đấy nha, không được nuốt lời đâu đấy, nếu không muội sẽ không chơi với huynh nữa!”



Cậu bé Chiến Phong chẳng để ý tới câu nói này của cô.



Trong hồ sen, hoa sen hồng nhạt lặng lẽ vươn cao.



Một đôi chân nhỏ nhắn quẫy nhẹ tạo ra một làn sóng nhỏ.



Cô bé Như Ca nghiêng đầu, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện: “Sao lại muốn muội làm tân nương của huynh?”



Cậu bé Chiến Phong khẽ chớp đôi sáng mắt lam của mình: “Vì muội vốn thường xuyên mặc áo đỏ nên huynh có thể tiết kiệm chút bạc.”



Cô bé Như Ca nghe vậy ngạc nhiên tới mức ngẩn ra.



Sau đó, cô bé dùng chân đạp mạnh vào nước, khiến nước bắn tung tóe lên người cậu bé Chiến Phong.



Tiếng cười trẻ thơ xao động bên mặt hồ phủ đầy hoa sen…
Athox
Athox

Tổng số bài gửi : 32
Join date : 16/03/2010
Age : 34
Đến từ : Thành phố hoa phượng đỏ

Về Đầu Trang Go down

Liệt Hỏa Như Ca phần 2 Empty Re: Liệt Hỏa Như Ca phần 2

Bài gửi  Athox Mon Mar 29, 2010 11:20 am

Chương 1 (tiếp)




Ánh đèn lồng chiếu sáng lá phong đỏ.

Lá phong phủ đầy cây.

Đẹp như một ngọn lửa.

Chiến Phong và Đao Liệt hương đã đi tới nơi rực rỡ nhất trong đình viện được giăng đèn kết hoa này.

Một phiến lá phong nhẹ nhàng rơi xuống.

Nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai Chiến Phong.

“Nhất bái thiên địa !”

Chòm râu bạc trắng của Liệt Minh Kính nhếch lên, nở một nụ cười như một người cha hiền lành, Đao Vô Hạ phe phẩy chiếc quạt cười khẽ, Đao Vô Ngân uống tiếp một chén rượu, Ngọc Tự Hàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Như Ca, nở một nụ cười trong sáng như núi xa chúc phúc cho Chiến Phong.

Tiếng cười của khách khứa, tiếng đùa bỡn của lũ trẻ khiến cho không khí tối nay càng thêm huyên náo.

Khi Chiến Phong hành lễ, y bỗng thấy một người.

Nàng đứng ở chỗ có ánh sáng.

Cách hắn chỉ có năm bước.

Chiến Phong cảm giác được sự thay đổi của nàng.

Nàng đã trưởng thành rồi, vẻ ngây thơ hồn nhiên trước kia đã phai nhạt đi nhiều, vóc dáng cũng đã khác đi đôi chút, dung mạo có thêm một vẻ tuyệt mỹ. Nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, nhưng lại phảng phất như đang tỏa ra ánh sáng như một ngọn lửa, khiến cho người nhìn vào không cách nào mở mắt ra được.

“Nhị bái cao đường!”

Chiến Phong cùng Đao Liệt Hương cùng bái Liệt Minh Kính.

Liệt Minh Kính cười lớn phất tay, vẻ mặt khoan khoái và hài lòng khiến mọi người ở đây đều ngạc nhiên.

Nàng đứng ngay sau lưng Liệt Minh Kính.

Nàng đang mỉm cười.

Nàng vẫn mặc quần áo màu đỏ thắm như trước, màu đỏ thắm đó khiến cho lá phong đỏ cuối thu trở nên ảm đạm thất sắc, ánh mắt nàng vẫn trong sáng như trước kia, trong sáng như tia sáng buổi sớm chiếu qua khe nước. Nụ cười của nàng vẫn dịu dàng như vậy, nụ cười đó như thấm sâu vào lòng y, khiến y nhớ tới thời thơ ấu, nhớ tới một câu chuyện đáng yêu khi xưa.

Nụ cười của nàng yên ả xinh xắn, dường như không chuyện gì có thể thay đổi tâm tình của nàng.

Con ngươi của Chiến Phong chậm rãi co rút lại.

Một cơn đau lạnh buốt như băng chậm rãi quét qua lòng hắn.

“Phu thê đối bái!”

Bọn nhỏ càng ráng sức hò hét, mấy đứa trẻ bạo gan đã vươn tay ra, muốn đẩy Chiến Phong về phía tân nương.

Khí tức thật lạnh lùng!

Tay của đám nhỏ bị đao khí lạnh như băng ngăn acnr, thân thể như lọt vào trong hố băng, một đứa trẻ sợ tới mức “Oa—“ một tiếng khóc lớn…

Đứa trẻ đang khóc lập tức được ôm ra.

Đám trẻ còn lại sợ tới mức toàn thân run rẩy.

Bầu không khí trong đám cưới bỗng trở nên thật cổ quái.

Vốn đang ồn ào náo nhiệt bỗng nhiên lại thật yên lặng tới mức quái dị.

Lá phong rơi đầy trời!

Ánh đèn lồng trong đình viện chợt tối đi.

Một tia sáng sắc lạnh lóe lên.

Một ánh đao trong như nước mùa thu bắn tới trước ngực Đao Liệt Hương!

Trong chớp mắt.

Một thân ảnh trắng như tuyết quỷ mị lao về phía tân nương Đao Liệt Hương!

Người đó như đột nhiên hiện ra…

Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng!

Như Ca kinh ngạc!

Sau đó, một cơn lạnh chậm rãi phủ xuống.

Mặc dù chưa thấy rõ dáng dấp của bóng người áo trắng kia nhưng nàng đã đoán ra là ai!

Nàng hít một hơi lạnh….

Giờ phút này trong lòng nàng đều là hơi lạnh thấu xương.

Hành động ngu ngốc! Đây vốn phải là phản ứng duy nhất của nàng. Nhưng nàng lại bỗng thấy xót xa. Cảm giác xót xa này không chỉ bởi Oánh Y, dường như cũng có một phần là vì bản thân nàng. Giờ phút này, nàng bỗng nhiên có thể cảm nhận tấm lòng Oánh Y.

Con dao “Đương—“ một tiếng, rơi xuống mặt đất lát đá.

Trên cánh tay phải của Chiến Phong, một vệt máu chảy dài.

Bóng người áo trắng ngã xuống thảm hại dưới chân Chiến Phong! Thân ảnh gầy gò yếu đuối nằm sõng soài ở đó như một giọt sương mong manh trong đêm. Tấm áo trắng phủ lấy thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp của nàng, phảng phất như một đóa hoa trắng non nớt.

Nàng giãy dụa ngẩng đầu dậy, khuôn mặt đầy nước mắt, dáng vẻ yếu ớt dưới ánh đèn lồng đỏ rực.

Ánh mắt Chiến Phong lạnh lùng hà khắc, thốt lên một câu:

“Là ngươi.”

Nước mắt chảy dài qua cằm, Oánh Y đau khổ nói:

“Trong lòng chàng không phải chỉ có mình thiếp sao?”

Tiếng khóc nhẹ nhàng, du dương như huyết lệ của chim quyên.

Trong đình viện.

Không khí yên ắng tới mức kỳ lạ.

Từng phiến lá phong đỏ rực vẫn phất phơ theo cơn gió.

Ánh đèn lồng đỏ thẫm cũng khẽ lung lay như đang khiêu vũ.

Ánh lửa trong bữa tiệc lúc sáng lúc tối, lập lòe bất định.

Liệt Minh Kính cau mày.

Duệ Lãng ra hiệu cho đệ tử trong sơn trang kéo Oánh Y ra.

Oánh Y gượng cười đau đớn, đột nhiên nàng nắm chặt lấy con dao nằm trên mặt đất, chĩa thẳng vào ngực mình, nói: “Ai dám đi tới, ta lập tức tự sát!”

Duệ Lãng cười lạnh, phất tay ra hiệu cho đệ tử trong sơn trang tiếp tục. Một người đàn bà ngu ngốc, nếu như đây không phải là tiệc cưới giờ ả đã là một cái xác chết rồi. Cho dù nàng thật sự thấm máu chỗ này thì ở đây cũng toàn những người trong giang hồ đã nhìn quen cảnh giết chóc, có lẽ tới chớp mắt một cái cũng không.

Đệ tử trong sơn trang tới gần Oánh Y….

Oánh Y bỗng nhiên cười lên thê lương: “Ta chết cũng không tiếc! Nhưng nếu ta chết, đứa trẻ trong bụng cũng sẽ phải đi cùng!”

Đám người lập tức xôn xao!

Ánh mắt Liệt Minh Kính lộ vẻ tức giận!

Đao Vô Hạ xếp mạnh chiếc quạt, đôi mắt nheo lại.

Chiến Phong lại dường như không hề nghe thấy, khóe môi cao ngạo ẩn chứa một ý vị cổ quái.

Đôi mắt Oánh Y đã tràn đầy nước mắt, nàng kêu lên thảm thiết cầu khẩn Đao Liệt Hương đang đầu đội mũ phượng: “Đao tiểu thư, cầu xin người hoàn thành cho ta và Phong thiếu gia. Phong thiếu gia là tất cả của ta, không có chàng, ta sẽ chết mất! Hơn nữa… Ta đã có cốt nhục của Phong thiếu gia….”

Trên tấm áo cưới đỏ thẫm.

Phượng hoàng vàng rực giang cánh như muốn bay.

Chiếc mũ phượng đính đầy châu ngọc sáng lấp lánh hơi hạ xuống.

Giọng Đao Liệt Hương vô cùng lạnh lùng.

“Cầu xin ta làm gì? Đứa nhỏ là của hắn, đâu phải của ta.”

Oán Y vạn lần không ngờ tới Đao Liệt Hương lại lạnh lùng như vậy, không khỏi kinh hoàng, nước mắt chảy xuống như một con suối nhỏ:

“Phong thiếu gia không hề thích ngươi, chàng chỉ bị ép…”

Ánh mắt Chiến Phong lạnh như băng.

Oánh Y oán hận cúi đầu vừa khóc vừa nói: “Nếu ngươi không phải tam tiểu thư của Thiên Hạ Vô Đao Thành, Phong thiếu gia tuyệt đối sẽ không đồng ý cưới ngươi…. Ta biết… Chàng chỉ thích mình ta… cùng đứa con trong tương lai của chúng ta…”

Đao Liệt Hương dùng ngón tay gạt hai hàng châu ngọc che mặt, một đôi mắt u sầu khẽ nhìn Chiến Phong, nói: “Chiến công tử, xin hãy quản cho tốt nữ nhân của mình.”

Đám cưới biến thành một trò cười.

Khách khứa đều vô cùng xấu hổ.

Liệt Hỏa sơn trang cùng Thiên Hạ Vô Đao Thành thông gia, mục đích của chuyện này dù ai ai trong lòng cũng rõ, nhưng lại không ai nghĩ tới sẽ bị vạch trần trước mặt mọi người như vậy.

Như Ca thở dài.

Nàng đã chẳng muốn ở lại nơi này nữa, khẽ ngồi xổm xuống, nàng dùng thuật nói môi nói với Ngọc Tự Hàn ngồi trên chiếc xe lăn: “Muội cảm thấy hơi mệt, muội muốn về, liệu có được không?

Ngọc Tự Hàn gật đầu.

Ngay cả trong lúc náo loạn này, y vẫn yên lặng như trước, ánh sáng ấp áp như ngọc tỏa ra trên chiếc áo xanh của y. Nhìn nụ cười không màng danh lợi của Ngọc, trái tim Như Ca cũng dần yên tĩnh trở lại.

Nàng đẩy chiếc xe lăn của Ngọc, đang chuẩn bị lặng lẽ rời khỏi.

Trong bóng đêm.

Bỗng truyền tới giọng Chiến Phong lạnh lùng như băng giá.

“Giết ả đi.”

Ba chữ lạnh như đao.

Nói xong, Chiến Phong quay sang nói với người chủ trì: “Đám cưới vẫn tiếp tục.”

Oánh Y kinh ngạc tới mức ngây ra ở nơi đó, khuôn mặt trắng bệch, con dao trong tay run run như sắp rơi khỏi.

Đệ tử trong sơn trang cũng kinh ngạc nhưng mệnh lệnh của Phong thiếu gia, ai dám cãi lại, đành phải dằn lòng tiến về phía nữ tử yếu ớt kia.

Khúc nhạc vui lại được tấu lên!

Khuôn mặt Chiến Phong vẫn bình tĩnh không hề thay đổi.

Khóe môi Đao Liệt Hương nhếch lên đắc ý, tấm rèm châu ngọc lại được buông xuống.

Đôi mắt Oánh Y tràn ngập vẻ thù hận!

Nàng nghiến răng lao về phía thân hình lạnh lùng của Chiến Phong, hét lớn: “Ta mang thai đứa con của ngươi! Đứa con trong bụng ta là của ngươi đó!”

Con dao phẫn nộ đâm vào trước ngực Chiến Phong!

Lúc này, nàng hận Chiến Phong! Hận tới muốn giết y!

Như Ca nhắm mắt lại.

Giờ phút này, nàng bỗng nhiên hiểu được.

Oánh Y cũng thực sự yêu Chiến Phong. Mặc dù thủ đoạn của nàng rất cực đoan, nhưng nàng thật sự yêu y. Một người phụ nữ, nếu không có tình yêu mãnh liệt thì cũng không thể có thù hận mãnh liệt như vậy.

Khi Như Ca mở đôi mắt.

Con dao đã nằm trong tay Chiến Phong.

Y nắm tóc Oánh Y, kéo tóc nàng về phía sau, lạnh lùng tàn nhẫn nói: “Mang thai đứa con của ta?”

“Đúng.” Không còn chút nước mắt nào chảy xuống trên khuôn mặt Oánh Y nữa, nó đã cạn khô rồi.

“Đứa con của ta…” Con dao để sát bụng nàng. “Sau khi nó lớn lên, nhất định sẽ là một ma quỷ, chi bằng hiện giờ ta giết nó đi…”

Lưỡi dao sắc bén đâm vào bụng Oánh Y.

Lạnh lẽo thấu xương…

Oánh Y tuyệt vọng sợ hãi kêu khóc: “Đừng mà! Đứa con của ta!!!”

Đôi mắt Chiến Phong đã tối đen.

Lưỡi dao vận sức đâm về phía cái bụng mềm mại kia!

Tiệc cưới của Liệt Hỏa sơn trang.

Ánh đèn lồng lung linh trên cây phong đỏ rực như ánh lửa.

Mùi thơm của rượu.

Mùi đồ ăn.

Trên mặt đất rơi đầy cánh hoa, đường khối, đậu phụng, trái táo…

“Buông nàng ra.”

Giọng nói như một ngọn lửa vang lên giữa không khí yên lặng như tờ của đình viện.

“Buông nàng ra.”

Dưới táng cây đẹp như ngọn lửa ấy.

Một cô gái cũng xinh xắn như một ngọn lửa.

Đôi môi nàng nhếch lên quật cường, ánh mắt nàng như có ánh lửa bên trong, chiếc áo đỏ chói mắt như được những chiếc lá phong bay bay trong gió tôn vinh.

Nàng đỡ lấy thân thể đang run rẩy của Oánh Y, nắm lấy tay phải đang cầm dao của Chiến Phong, gằn từng chữ một:

“Ngươi… buông… nàng … ra!”

Lưỡi dao đã đâm vào bụng Oánh Y, máu chảy xuống nhiễm đỏ cả phiến đá xanh trên mặt đất.

Mọi người đều kinh ngạc.

Không ai nói một lời, ánh mắt đều hướng về phía Liệt Minh ính.

Đại đệ tử của Liệt Hỏa sơn trang, Chiến Phong, đám cưới thông gia với Thiên Hạ Vô Đao Thành vậy mà lại xích mích với con gái yêu duy nhất của trang chủ ngay lúc quan trọng này!

Liệt Minh Kính thần sắc chán nản, vết sẹo sâu tới tận xương có thể nhìn rõ trên khuôn mặt đó.

Ông nhìn Chiến Phong và Như ca đang giằng co, đôi mắt lộ vẻ phức tạp mà không ai giải thích được.

Cuối cùng…

Ông vỗ tay cười lớn nói:

“Được rồi!”

Liệt Minh Kính vóc người to lớn mạnh mẽ, mái tóc đã bạc trắng, ánh mắt ông như có thể xuyên qua màn đêm nhìn rõ mỗi người ở đây!

“Nhân ngày đại hỉ của Phong nhi, các vị bằng hữu đều ở đây, ta xin tuyên bố…”

Ông nhìn Như Ca, cười sang sảng nói:

“Con gái nhỏ Như Ca của ta sẽ thừa kế vị trí trang chủ của Liệt Hỏa sơn trang! Tuổi của nó còn nhỏ, tính tình lại nóng nảy, mong mọi người sẽ thông cảm cho! Bữa tiệc lần này có xảy ra chút phiền toái nhỏ, vậy cứ giao cho Ca Nhi xử lý là được rồi! Mọi người đừng ngừng lại như thế! Tiêp tục nào, uống rượu! Tấu nhạc!”

Mọi chuyện phát triển không ngờ lại ngoài dự đoán của mọi người!

Người thừa kế Liệt Hỏa sơn trang trong tương lai không ngờ lại không phải Chiến Phong!

Mọi người cố gắng kìm sự ngạc nhiên đang dâng lên trong lòng, theo Liệt Minh Kính uống rượu cười nói, tiếng chạm chén, tiếng chúc mừng vang lên từ khắp nơi trong đình viện…

Ở bên này…

Như Ca ôm lấy Oánh Y đã hôn mê, xoay người bỏ đi, cả chiến Phong lẫn bữa tiệc cưới đều bị nàng bỏ lại phía sau.

Chỉ có Ngọc Tự Hàn đi theo bầu bạn với nàng.

Một buổi tối cô quạnh.
Athox
Athox

Tổng số bài gửi : 32
Join date : 16/03/2010
Age : 34
Đến từ : Thành phố hoa phượng đỏ

Về Đầu Trang Go down

Liệt Hỏa Như Ca phần 2 Empty Re: Liệt Hỏa Như Ca phần 2

Bài gửi  Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết